Review sách Từng Có Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh (Tái Bản 2017)
Cùng với cơn mưa rào rả rích đầu mùa, đưa tay gấp lại "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh", tiếng nhạc "Ngày chưa giông bão" còn vang bên tai, nhìn ảnh bìa lấm tấm hạt mưa của cuốn sách cũng khiến tôi thấy lòng nặng trĩu.
"Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" là một cuốn ngôn tình của tác giả thế hệ 7X Thư Nghi. Nữ chính của câu chuyện là Triệu Mai - một nữ sinh Trung Quốc học dự bị đại học chuyên ngành piano, đang du học tại Ukraina, nam chính là Tôn Gia Ngộ - một "bad boy" chính hiệu. Thật ra thì mình thấy có hảo cảm với Gia Ngộ hơn những nam chính ngôn tình khác, vì anh được xây dựng chân thật, có cái tính cách lăng nhăng thường thấy của công tử nhà giàu, và một chút nhỏ nhen ích kỷ khi yêu. Anh cũng không hẳn là lạnh lùng, nếu không thì đã không tha thứ cho kẻ thù của mình, để rồi tự đẩy mình vào nghịch cảnh...
Nếu có một điểm trừ duy nhất dành cho "Từng có người yêu tôi như sinh mệnh" thì hẳn là do cảnh tượng Triệu Mai và Tôn Gia Ngộ gặp nhau theo một motif đã quá quen thuộc, và những diễn biến khởi đầu cuộc tình của họ cũng vậy. Nhưng nếu bạn đủ kiên nhẫn để chèo thuyền Mai-Ngộ đến cuối cùng, chắc chắn sẽ không thất vọng. Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai, anh chăm sóc, bao dung cô nhưng không dung túng, anh sẵn sàng bảo vệ cô khỏi nguy hiểm nhưng lại chính tay đập vỡ sự trong sáng, mong manh nơi cô : "Mai Mai, em phải trưởng thành lên" - Gia Ngộ đã nói với Triệu Mai vậy đấy, anh lo cho Triệu Mai con hơn cả bản thân cô. Đến khi biết mình bị ung thư, anh đẩy cô ra khỏi bản thân, nhưng vẫn không thể nào chúc phúc cô bên cạnh chàng trai khác, vì vậy mà trong cuốn kinh thánh gửi cho cô, anh chỉ chúc cô "cả đời bình an vui vẻ". Tôn Gia Ngộ ơi Tôn Gia Ngộ, anh yêu Triệu Mai nhiều đến thế nào, mà sẵn sàng gọi cảnh sát chỉ vì không muốn cô gặp nguy hiểm? Lúc nói rằng "Mai Mai, nếu còn có thể, anh nhất sẽ cưới em" anh đã có suy nghĩ gì? Giây phút cuối cùng trong cuộc đời, anh đã mong giá mà trước đây anh ích kỷ thêm một chút, giữ Triệu Mai lại bên cạnh thì trước giây phút ra đi anh đã không sợ hãi đến vậy. Nhưng Tiểu Ngộ ạ, tôi biết anh không nỡ để Triệu Mai nhìn anh trút hơi thở cuối cùng đâu.
Còn Triệu Mai, cô thật sự là một cô gái tốt, qua những sự việc trải qua với Tôn Gia Ngộ, cô đã trưởng thành hơn. Nhưng Tôn Gia Ngộ đã được Thư Nghi xây dựng hoàn hảo đến mức mà tôi chỉ có thể nhìn Triệu Mai theo khía cạnh "người con gái Tôn Gia Ngộ yêu" mà không phải là "nữ chính của một câu chuyện ngôn tình". Sau này, khi tôi đọc ngoại truyện, biết rằng cô đã gặp một người đàn ông có thể thay thế Gia Ngộ chăm sóc cô, bảo vệ cô cả đời. Lúc đó, tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì một trong hai người, ít ra có một người hạnh phúc. Lo vì sợ rằng sau này cô có thể sẽ quên đi một Gia Ngộ yêu cô đến không màng bản thân.
Tuy khi nhìn cuốn sách tôi đã có thể dự đoán đây là một câu chuyện buồn, nhưng khi gấp lại, nó thật sự khiến tôi ám ảnh. Một chuyện tình đẹp, nhưng dằn vặt, đau thương.
"Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em buồn lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em"
