Review sách Lắng Nghe Gió Hát
Lắng nghe gió hát
#Haruki_Murakami
Mình đã định sẽ không quay lại đọc sách của Haruki Murakami nữa.
Mình đã định sẽ kết thúc sự mê man với những con chữ của Murakami với Phía Nam biên giới, phía tây mặt trời, một kết thúc có lẽ là thật đẹp, một dấu chấm thật duyên dáng kết thúc một quá trình thật dài bắt đầu từ những năm 17 tuổi với Rừng Na Uy.
Một quá trình mà với nhiều người đó là cả một thanh xuân, với một số người khác đó là một phần của tuổi trẻ, với nhiều người đó chỉ là khởi đầu của một con người trưởng thành.
Gấp sách lại, lãng quên đi sự mơ hồ, hoang mang của tuổi trẻ, những giây phút cảm giác như cái tôi đang đơn độc với vô số cái ta khác nhau của cuộc đời. Kết thúc, không lưu luyến vấn vương hững đêm nằm miên man bên Biên niên ký, thả hồn với Kafka bên bờ biển.
Mình khước từ những cuốn sách tiếp theo đó, mình bỏ mặc tất cả những cuốn sách khác, trong hành lý mang theo chỉ có Rừng Na Uy và Phía Nam biên giới, một mở đầu, một kết thúc, với mình, thế là đủ.
Nhưng, ngay cả khi mình đã đoạn tuyệt với Murakami, thì những cuốn sách của ông cũng không ngừng theo đuổi, khi, vào trong những lúc mà mình thèm muốn đọc một cuốn sách, một cuốn sách đủ để hấp dẫn bản thân tạm quên đi, dù chỉ một chút, những cảm xúc hiện tại, mình lại muốn đọc một cuốn sách của Murakami, cuốn nào cũng được, bởi có quá nhiều cuốn mới ra mình chưa hề đọc.
Vậy là mình đã đọc Lắng nghe gió hát, một cuốn sách đầu tay của Haruki Murakami, một cuốn sách đủ quyến rũ để ta bắt đầu bước lại thế giới của ông, y như cách ta đã bước ra khỏi nó.
Lắng nghe gió hát là một cuốn sách dễ đọc, những câu chuyện tiếp nối nhau, những nhân vật xuất hiện, những tình tiết ở đâu đó hiện lên vào một lúc nào đó như cách hiển nhiên nó ở đây. Đọc, ta có cảm giác như một người đi trên con đường quen thuộc, mà ngay cả khi không thể nhìn thấy con đường phía trước, ta vẫn có thể hình dung sẽ gặp phải một cái hố hay một cái mô cao.
Nhưng có lẽ, chính vì đã quá quen với những gì đang diễn ra, ta lại có thể thong thả cảm nhận từng chút cái đẹp của ngôn từ và lắng nghe chính cảm xúc của bản thân mình. Ta có thể hiểu rõ từng câu chữ trong cuốn sách, trái tim ta đập nhanh ra sao với mỗi cao trào, lắng nghe gió hát, hay ta đang lắng nghe chính âm thanh từ tâm hồn tuổi trẻ của mình đang hát những tiếng êm dịu theo làn gió từ cuốn sách nhỏ.
Một cuốn sách đủ ngắn, đọc đến trang cuối cùng và ngạc nhiên: cuốn sách, chỉ ngắn có vậy thôi sao, vì vẫn chưa đọc đủ, đồng hồ mới chỉ điểm hơn 23h, và hình như mình đã dự định để cả đêm để thức cùng Haruki Murakami, môt lần nữa!
