Review sách Tuyển tập Phan Thị Thanh Nhàn
Xứ Bắc của tôi bây giờ đang mùa hoa bưởi. Nhìn bạn bè up ảnh hoa bưởi đầy facebook mà nhớ quê đến nghẹn ngào. Sài Gòn tha hương chẳng kiếm đâu ra hoa bưởi, thôi thì lôi cuốn thơ của cô Nhàn ra nhâm nhi vậy.
Người ta biết nhiều đến cái tên Phan Thị Thanh Nhàn bởi bài thơ "Hương thầm" với những dòng thơ dịu dàng, ngan ngát hương bưởi:
" Nào ai đã một lần dám nói?
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh không dám xin,
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu"...
Mối tình thầm ấy thật giống với cái mùi hương trinh nguyên, thanh khiết kia mà thường thì trong đời ta, cái gì vướng vít với thuở ban đầu thì đều quên chẳng đặng.
Tôibiết đến cô Nhàn cũng nhờ cái bài hát được phổ nhạc ấy, để giờ, cứ mỗi độ tháng ba về, là lại mở ra ngân nga và hoài niệm.
Nhưng cô Nhàn còn nhiều bài thơ rất hay, rất đáng yêu khác mà ít người biết đến hơn so với "Hương thầm". Tiến cử đầu tiên của tôi là bài "Đám cưới ngày mùa".
Bài thơ kể đúng cái chuyện mà tiêu đề đã nhắc đến: Đám cưới của một cô gái quê có chú rể là bộ đội:
"Lúa đồng đang gặt rộ
Cau chín ngang mái nhà
Gió heo may gọi rét
Cây rơm vàng như hoa
Chú rể là bộ đội
Về phép rồi đi xa
Cô dâu bằng lòng cưới
Má ửng lên thẹn thò
Thóc vun thành luống cao
Máy tuốt lúa ngừng reo
Loáng cái, sân hợp tác
Ðã hoa dăng đèn treo
Nước chè tươi sóng sánh
Làm say ông trăng tròn
Bọn trẻ say tiếng hát
Miệng cứ hò reo luôn
Các cụ ông say thuốc
Các cụ bà say trầu
Còn con trai con gái
Chỉ nhìn mà say nhau".
Đã bao năm rồi, tôi vẫn chưa gặp đoạn thơ nào đáng yêu hơn khổ cuối của bài thơ này. Nó khiến tôi mường tượng lại cái đáng yêu đã từng gặp trong thơ Nguyễn Nhược Pháp hay Nguyễn Bính. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ những người đáng yêu mới viết được những dòng thơ đáng yêu như vậy. Mà cô Nhàn thì đáng yêu lắm, lên fb thấy các nhà văn nữ gọi cô là "u Nhàn" là rõ.
Một bài thơ khác cũng khá quen thuộc với độc giả yêu thơ của cô là "Con đường":
" Nếu anh đi với người yêu
Chỉ mong anh nhớ một điều nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
Hai ta không biết vì đâu
Hai con đường rẽ ra xa nhau hoài
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu".
Hình ảnh con đường gắn với tình yêu của cô gái từ thuở ban đầu cho tới lúc chia xa. Vậy nên mong ước lớn nhất của cô là người yêu hãy để cho mọi ký ức được ngủ yên, đừng đi với người mới trên con đường ấy...
Thơ Phan Thị Thanh Nhàn gần gũi, giản dị mà thấm thía, sâu xa vậy nên từ thuở chập chững biết yêu thơ, tôi đã trót yêu luôn hồn thơ ấy mất rồi...
