Review sách Đảo
Tâm trạng mình khi đọc “Đảo” khác với khi đọc “Cánh đồng bất tận”, hay ít ra là tâm trạng trước khi sắp đọc. Với “Cánh đồng bất tận”, mình e ngại vì nó là một quyển sách của một tác giả Việt, mình sợ nó được đánh giá cao quá so với những gì nó vốn có. Còn với “Đảo”, mình lại sợ nó sẽ giết mất hình tượng một tác giả đã chiếm một góc trong lòng mình bằng “Cánh đồng bất tận”, sợ đó sẽ không còn là Nguyễn Ngọc Tư mà mình yêu mến nữa. Hai lần, cả hai lần, cô Tư đều như muốn chứng minh rằng mình lo bò trắng răng rồi, rằng em cứ tiếp tục dành tình cảm cho Nguyễn Ngọc Tư đi, không phải sợ đâu, bằng những tác phẩm chất lượng, chất lượng và buồn.
Mình thích cái nét buồn trong văn Nguyễn Ngọc Tư kinh khủng, rồi cũng vì nó mà buồn kinh khủng. Sao mà có thể viết được nhiều câu chuyện nó buồn quay buồn quắt như vậy? Cái buồn nó cứ lãng đãng trong từng con chữ, từng khung cảnh, từng kiếp người, càng đọc càng xót xa. Cả một quyển sách bao nhiêu truyện ngắn như vậy, được mỗi một câu chuyện cái kết có thể xem là có hậu, còn lại đều buồn lắm, không buồn nhiều thì buồn ít. Dường như mình luôn phải nín thở khi đọc truyện của cô Tư, để rồi khi kết thúc thì hắt ra được tiếng thở dài. Mệt mỏi như vậy đấy, nhưng vẫn không thể ngừng đọc, ngừng thương, ngừng tiếc nuối, ngừng buồn. Văn cô lời ít ý nhiều, hàm súc nhưng đủ ý, có những đoạn mình phải đọc vài lần để khỏi lẫn, đọc xong hiểu được lại thêm buồn. Mình không biết cuộc đời Nguyễn Ngọc Tư đã trải qua những gì, gặp qua bao nhiêu con người, chứng kiến bao nhiêu số phận, mà khiến hầu hết những phận đời trong văn cô nó không thể hạnh phúc được? Những phận người trong văn cô cứ cam chịu, quanh quẩn và bế tắc, buồn sao mà buồn. Ai cũng như một thùng chứa thuốc nổ, cứ tích dần tích dần, có người đã phát nổ, có người không biết chừng nào mới nổ, hay sẽ mang luôn mớ thuốc ấy đi cùng mình ngày rời nhân thế, mình không biết được, có lẽ cô Tư cũng không biết được.
Không biết mình đã nhắc đến từ buồn bao nhiêu lần khi gõ những dòng này nữa, cái buồn cứ khiến mình day dắt và xót xa, thương sao cho những phận đời ấy, thương lắm. Mình nghĩ, những số phận ấy không chỉ là những dòng mực, những trang giấy, cô Tư chỉ đang kể lại thôi, họ là thực, mình tin rằng có rất rất nhiều những con người như thế, cùng sống bên ngoài và trong những tập sách.
