
#review
#Thất_lạc_cõi_người
(đọc tiếp...)
#Dazai_Osamu
Lần đầu nghe đến cái tên Dazai Osamu này là khi đứa bạn về than em gái nó mua cuốn sách có tác giả với cuộc đời thảm không thể thảm hơn, tự tử, li hôn, nghiện rượu, thuốc ngủ,... thì liệu văn chương của tác giả đó sẽ thê thảm, u ám đến mức nào, bởi vậy cũng hơi sợ và chưa dám đọc cuốn này. Lần thứ 2 biết đến tên này là đọc Văn hào lưu lạc (Bungo strays dogs phải không nhỉ), Dazai Osamu với (tạm gọi) skill Nhân gian thất cách, sở thích tự tử nhưng không đau đớn, không khổ sở, và đối lập là một tinh thần luôn vui vẻ đã gợi cho tôi sự tò mò và "thèm" đọc cuốn sách này.
"Thất lạc cõi người" được coi là tự truyện về đời của Dazai Osamu, với 3 câu chuyện về cuộc đời dưới 3 cái tên "sổ ghi chép", ngoài ra còn có một số truyện ngắn của tác giả về vẻ đẹp thiên nhiên ở xứ sở hoa anh đào này.
Cuộc đời Dazai là chuỗi ngày đen tối, sợ sệt, là con người nhưng có vẻ lại sợ chính con người, cô độc và đau đớn, nhưng văn chương ông lại không buồn thương và u ám, đen tối như cuộc đời, nó mang chút gì đó hơi giễu cợt cuộc đời bi thảm, tâm hồn ác quỷ nhưng sống cuộc đời của một tên hề. Đôi lúc tôi tự hỏi điều gì đã đẩy ông ấy vào bế tắc như vậy, và chính tôi cũng không biết, chỉ nhìn ra được một tâm hồn vốn "ngoan hiền và nhạy cảm" như lời của madam nói, càng về cuối lại càng khắc sâu thương cảm, tổn thương và tuyệt vọng.
So với phần "sổ ghi chép" thì những truyện ngắn của Dazai được in thêm phía sau lại mang theo chút vẻ đẹp của Nhật Bản, nhưng cũng mang chút suy tưởng của tác giả.
Đọc xong thêm tiểu sử về đời Dazai trong phần phụ lục, chợt trong đầu hiện ra câu: "Sống không bằng chết".
Ở trang 104, phần sách viết bút danh ngỗ nghịch Joshi Ikita, nhưng đến chú thích ở ngay dưới trang lại ghi thành Joshi Ikuta, hơi hoang mang.
Đánh giá: 8/10, có vài đoạn cảm thấy đọc nhưng chưa hiểu hết, văn học Nhật mang chút gì đó hơi cao thâm hay sao ấy =)))
#ngày_thiếu_nhi_đọc_sách_không_thiếu_thi