
Để bắt đầu một năm chẳng gì bằng Goncourt, bằng đẹp và buồn, bằng day dứt miên man cho một mối tình kỳ lạ.
Tôi nhớ mãi cách người ta gọi tình yêu ấy là mối tình thiếu thốn sự dịu dàng đến cùng cực, chẳng ngoa khi thậm chí gọi nó là một mối thù thì đúng hơn là tình. Từ từng câu chữ, có lẽ là tự sự hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là tiểu thuyết cũng có thể thấy Duras là người đàn bà cay nghiệt kỳ cục. Không chỉ cay nghiệt với mọi sự mà còn với chính bản thân mình. Bà chới với trong độ tuổi chập chững trưởng thành, độ tuổi mọi bất mãn dồn nén nay bắt đầu bộc lộ qua sự phá cách dù là nhỏ nhất, một chiếc mũ phớt đàn ông, một đôi giày kim sa lấp lánh rẻ tiền, một làn váy bạc phếch vì tuổi đời của nó có khi chẳng kém gì người chủ cũ... Rồi đỉnh điểm là một anh người tình, giàu và nhu nhược, mang dòng máu châu Á kém cỏi đến độ gia đình cô thiếu nữ coi việc phải nói chuyện với anh là tự hạ thấp mình, nhưng lại bám lấy anh để tận hưởng chút giàu sang vụn vặt nơi những bữa ăn Tây tốn kém, nơi họ chẳng thể đủ khả năng mà bước chân vào nữa.
(đọc tiếp...)
Lối văn chương lắt léo của Người Tình không nhẹ nhàng đưa tôi vào câu chuyện mà sự xốc nổi mãnh liệt của nó như thể đã dồn cho tôi một cú đánh mạnh, làm tôi ngỡ ngàng tự vấn liệu có phải thuở thiếu thời của mình quá nhạt nhòa khi so sánh với cô gái mười năm tuổi rưỡi năm đó chăng? Mọi thứ từ bắt đầu đến kết thúc, từ khởi điểm đến điểm tận cùng như một mê cung cuốn tuột tôi vào, với nỗi bàng hoàng và mê đắm.
Không, sự say mê của tôi khác với cô gái lần đầu trải nghiệm ngọn lửa dục tình không tên trong sách, mà tôi, chìm sâu trong mê đắm những cảm xúc tuyệt vời mà Duras tạo ra, những lối dẫn dài đến nghẹt thở và thường xuyên chạy lạc đi trong miền ký ức mơ hồ của người phụ nữ đã sang tuổi xế chiều từ lâu. Chính chúng, chính lối văn lê thê tuyệt diệu ấy đã kéo tôi lại với bà, nghe bà bóc trần từng chút con người mình, từng lớp của cảm xúc, để rồi đến cùng, sau tất cả vẫn là cô bé mười năm tuổi rưỡi khi gặp người ấy, chàng công tử người Hoa giữa lòng Sài Gòn Chợ Lớn.
Hai con người gặp gỡ và vồ vập lấy nhau trong căn phòng bé xíu giữa thành thị nhộn nhịp, trăm lần như một, nhưng chẳng phải vì thế mà cảm xúc của họ xơ cứng hay rập khuôn như một. Cô thiếu nữ và anh chàng công tử, trong căn phòng của mình họ chỉ còn là chàng và nàng, chỉ còn là của nhau, một sự lãng mạn tới mức tuyệt vọng. Cũng vì sự tuyệt vọng của mối tình đã biết sẽ chết yểu ngay khi bắt đầu đó mà tôi thích nó, thích đến tận cùng, dẫu chưa từng nuôi hy vọng bất kỳ sự thay đổi hạnh phúc nào.
Tình yêu đôi khi thực tế đến tàn nhẫn, rồi lại đau đớn đến cùng cực thế đấy. Nhưng cuộc sống này đã bao giờ thật sự dễ dàng đâu mà ta cứ mơ mộng hoài phải không?