
Nếu bạn hỏi mình cuốn sách này có hay không, thì chắc chắn rồi, nó hay. Nhưng nếu bạn hỏi mình có thích cuốn này không thì câu trả lời là "không". Mình không thích một cuốn sách với hết bi kịch này nối tiếp bi kịch khác, nơi mà những người phụ nữ Afghanistan chỉ có toàn những bất công; không thích những căn nhà đổ sụp, những mảnh chân tay người trong đống đổ nát, những đứa trẻ mồ côi,... Nhưng điều làm mình không thích nhất là cuốn sách này khiến mình thấy khó chịu, giống như lúc nào cũng có thứ gì đó chặn ở ngực mà chẳng có cách nào lấy ra.
"Hãy nhớ lấy điều này và nhớ cho kỹ, con gái ạ: giống như chiếc kim la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ. Luôn Luôn là như vậy."
(đọc tiếp...)
Mariam và Laila, hai người phụ nữ với hai số phận khác nhau, cùng làm vợ một người đàn ông, cùng có nhiệm vụ sinh con cho ông ta, và cùng bị đánh đập. Hai người phụ nữ ấy là đại diện cho cuộc sống của những người phụ nữ Afghanistan lúc bấy giờ: không được phép ra ngoài mà không có một người đàn ông đi cùng, không được đi làm, chỉ có thể khám chữa bệnh ở những nơi chẳng có thuốc men thiết bị gì. Trong gia đình, đàn ông giống như thần, có thể quyết định sống chết của vợ mình, còn những người phụ nữ chỉ biết chịu đựng. Trong cái thế giới xám xịt ấy, họ vẫn đang cố gắng bảo vệ mặt trời nhỏ của mình, gìn giữ những hạnh phúc mong manh.
Cuối cùng, dù đêm tối có dài đến mấy thì vẫn đến lúc phải nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời. Nhưng để một người có cơ hội đón ánh mặt trời ấy, một người khác đã chấp nhận hi sinh, trong sự thanh thản và bình yên.
Đánh giá: 8.5/10