
Có bao giờ bạn thử ngẫm nghĩ xem cuộc đời của mình đã thật sự có ý nghĩa, đã thật sự trọn vẹn chưa? Và bạn có đủ lạc quan, tự tin để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã để theo đuổi ước mơ của mình? Hay ta vẫn còn đang nuối tiếc nhiều chuyện vì chưa thực hiện được? Nếu thế thì bạn ơi, mình khuyên bạn, hãy thực hiện ước mơ của mình ngay khi ta còn có thể, khi ta còn được ‘’hít thở thật sâu dưới trời xanh’’, và đừng sợ vấp ngã, vì:
‘’Vấp ngã ư?
(đọc tiếp...)
Chẳng vấn đề.
Dẫu thế nào ta vẫn có thể đứng lên.
Lúc vấp ngã hãy ngước lên trời kia.
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống’’
Đó, bạn thấy chưa, được sống thì hạnh phúc thế đấy, chẳng sợ gì cả, cứ thoải mái làm những gì mình thích, nhưng nào ai cũng có được cái phước để sống trọn 60 năm cuộc đời, để được vấp ngã rồi lại ngước nhìn lên bầu trời xanh kia đâu... Và một lít nước mắt đã cho mình hiểu hơn về cuộc sống, rút ra được nhiều bài học để có thể sống tốt hơn, ý nghĩa hơn.
Cuốn sách là những trang nhật kí có thật của Kito Aya-một cô bé 15 tuổi đã mắc bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não, căn bênh ấy không chữa được, và Aya đã chết ở cái tuổi 25. Ừ thì chết, đơn giản thế đấy, nhưng trước khi chết, cô phải trải qua biết bao sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần: Đầu tiên là mất dần khả năng giữ thăng bằng, việc đi đứng cũng có vấn đề, kể cả nói, ăn, cầm, nắm, rồi cô phải sử dụng bảng chữ, dùng tay chỉ một cách khổ cực lên tấm bảng để mọi người hiểu mình muốn nói gì, và sau này liệt hoàn toàn, cuối cùng là chết. Nhưng khốn thay, tinh thần, trí tuệ của người bệnh vẫn minh mẫn, để rồi Aya đã viết lên những trang nhật kí đẫm nước mắt suốt bao năm trời đối đầu với bệnh tật.
Tuổi 15, một cái tuổi thật đẹp, cái tuổi đầy hoài bão, ước mơ, còn biết bao nhiêu chuyên đang chờ Aya phía trước, nhưng căn bệnh quái ác đã khiến cô phải bỏ lại dỡ dang những mơ ước của đời mình để chống chọi nó. Trong khi bạn bè đồng trang lứa đang tiếp tục đi học bình thường, thì Aya phải chuyển sang trường khuyết tật, trong khi bạn bè đang học đại học, đang tìm công việc làm thì Aya vẫn học, vẫn làm, vẫn nỗ lực, nhưng nỗ lực của cô là trong bệnh viện, trong nhà-trong bốn bức tường buồn tẻ. Và trong lúc mọi người đang đi trên con đường ước mơ, con đường đầy hi vọng thì con đường của Aya như thế nào? ‘’Con đường phía trước dường như đang hẹp dần. Nó ngày một trở nên hiểm trở’’ Và ‘’Trong giấc mơ, mình được thoải mái dạo chơi, được chạy, được tự do vận động...nhưng trong hiện thực, tất cả với mình đều không thế.’’ Ấy thế đó, cái ước mơ tưởng chừng như đơn giản với nhiều người, thậm chí là một đứa con nít 1-2 tuổi cũng làm được, nhưng đối với cô bé 15 tuổi thì đó lại là niềm mơ ước. Và còn gì đau khổ hơn khi phải chịu đựng ánh mắt vô tâm của mọi người: ‘’Họ nhìn mình từ trên uống dưới bằng ánh mắt phân biệt... Mình thấy tủi thân lắm, nước mắt chực trào ra. Liệu có ai lại mong một cơ thể tật nguyền như thế này cơ chứ?’’ Nào ai muốn một cơ thể như thế, thế nhưng những con người kia, vì tính tò mò (nói thẳng ra là thế) họ đã vô tình dán cặp mắt ấy vào cô, vào Aya tội nghiệp.
Nhưng trong cuốn sách này, ta không phải chỉ có biết đến một hình ảnh Aya tội nghiệp, suốt ngày khóc lóc, mà điều làm cho mình thật sự nể phục là nghị lực của Aya, đã cố gắng chống chọi với bệnh tật một cách kiên cường. “Mình cũng muốn đạt được hạnh phúc. Nhất định phải tìm ra điều gì đó mình có thể cạnh tranh bình dẳng với những người bình thường khác. Mày chỉ mới có 16 tuổi mà Aya, còn trẻ lắm, hãy cố lên’’ Và dù cơ thể có ốm đau, bênh tật, Aya vẫn lập cho mình một danh sách các công việc sẽ thực hiện trong ngày, nào là lau sàn, dọn quét, luyện nói, luyện viết,... để rồi cuộc đời của Aya có ý nghĩa đến những phút giây cuối cùng.
Ngoài ra mình còn khâm phục mẹ của Aya, chính bà đã truyền thêm sức mạnh giúp Aya có thêm niềm tin để tiếp tục sống, câu nói nào của bà mình cũng thấy rất ý nghĩa: ‘’Chậm chạp cũng được, không giỏi giang cũng được, điều quan trọng là con luôn nổ lực hết mình.’’
Và mình hi vọng là mình, cả các bạn nữa, hãy trân trọng những gì đang có, bởi những điều ta xem là bình thường, nhưng cũng có thể lại là ước mơ của nhiều người khác, ta hãy sống thật tốt, thật trọn vẹn và yêu thương những người xung quanh, đừng để cuộc đời của mình trôi qua một cách lãng phí, bởi ai cũng chỉ sống một lần rồi thôi <3
“Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.”-Kito Aya-