
“Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” của Lục Xu là bộ truyện đầu tiên tôi đọc của tác giả này. Và dường như nó chẳng để lại trong tôi một dư âm nào cả, một chút xíu thôi cũng không! Và theo quan điểm cá nhân, tôi chẳng thể hiểu tại sao, người ta có thể tung hô cái anh Trần Tử Hàn này là soái ca đến thế! Và cái cô nữ chính Vương Y Bối này chính xác là một cô nàng cực kỳ ngu ngốc!
Đây là một bộ thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành điển hình nhất trong ngôn tình! Yêu nhau từ thời trung học, cấp ba rồi chia tay, rồi quay lại, rồi chia tay rồi lại yêu nhau. Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại có thể tìm đọc được một câu chuyện như thế. Và tất nhiên, khi tôi ngồi gõ máy ra cái review này, tôi chẳng còn nhớ nhiều về nội dung của câu chuyện nữa (chắc chắn là tôi có ấn tượng rất rất không tốt với tác giả Lục Xu qua truyện này rồi). Và câu chuyện này chỉ có nhiều câu nói, theo tôi là hay thôi, còn chắp vá lại với toàn bộ cốt truyện, thì dường như nó hơi bình thường. – Một điểm trừ!
(đọc tiếp...)
Như tôi đã nói đấy, cốt truyện thì không có gì đặc sắc đâu, cũng chỉ là gương vỡ lại lành theo kiểu thông thường thôi. Nhưng hình như Lục Xu đang “quan trọng hoá vấn đề” lên thì phải, và cách hành văn của cô cũng khiến cho cốt truyện trở lên rối ren lên hết cả. Nhiều khi tôi còn chả hiểu được, là nữ chính đang nói về khung cảnh của tương lai hay quá khứ (Vì cả câu chuyện là lời kể của nữ chính mà). – Một điểm trừ!
Và có một phân đoạn làm tôi chỉ muốn drop câu chuyện này ngay lập tức. Đó là nữ chính tự làm tổn thương chính bản thân (uống rượu, cắt tay) và doạ sẽ chết ngay khi nam chính chuẩn bị bước lên lễ đường, trở thành chú rể của một cô gái khác. Quá ngu ngốc phải không? Vì một người con trai mà tự dằn vặt bản thân đến mức đó thì cô ta dường như là người luỵ tình đến mức trì độn rồi! – Một điểm trừ!
Nhưng trong đó, có một câu thơ và một câu thoại mà chỉ đọc có một lần, tôi đã thuộc làu làu, và dường như cũng khá tâm đắc (tôi còn đọc cho bạn bè của mình nghe nữa):
“Không cầu kiếp sau gặp lại
Chỉ mong đời này kết duyên
Thế gian duy nhất một chuyện
Nguyện nắm tay em đến cùng...”
Và:
“Đem tình yêu ra cân đo đong đếm cuối cùng chỉ khiến cho tình yêu ấy mất thăng bằng.”
Nếu chỉ đọc mỗi hai câu trên, thì bạn đã ấn tượng ngay với câu chuyện này rồi đúng không?! Tôi cũng đã từng như thế đấy! Và tôi đã hối hận đến mức nào! Nhưng bạn cũng hãy cứ đọc đi, bởi vì mỗi người có gout đọc và cảm nhận riêng mà, có phải không?!