
“Bạch dạ hành”-lại một tuyệt phẩm nữa của Higashino Keigo
Một tác phẩm trinh thám mở đầu bằng một vụ án giết người bình thường, hiện trường như một vụ cướp của giết người thuần túy. Nạn nhân là một chủ tiệm cầm đồ, bị mất một triệu yên mang theo mình. Cảnh sát lập tức điều tra nhưng các manh mối dần đi vào ngõ cụt khi các nghi phạm lần lượt tử vong.Vụ án khép lại và bắt đầu một trang mới của hai nhân vật : Ryoji con trai nạn nhân, Yukiho con gái nghi phạm. Hai con người với hai cuộc đời đầy rẫy những bí ẩn.
(đọc tiếp...)
Cái thú vị và đặc sắc nhất ở Bạch Dạ Hành là không chỉ hai nhân vật mà cả độc giả của câu chuyện này cũng là những kẻ mơ hồ mờ mịt lần mò từng bước trong đêm tối. Và quả thật phải có một sự kiên nhẫn nhất định mới có thể đi qua cuộc hành trình này.
Thứ nhất,có rất nhiều những chi tiết gắn kết những nhân vật chính phụ lại. Đến mức khi lật qua một chương mới nào đó, tôi lại nghĩ rằng mình phải ghi nhớ những gì để sau đó không khỏi tìm lại? Giống như một chuỗi truyện nhỏ nối tiếp nhau, vừa giống như những phần độc lập vừa nối kết với nhau nhờ những chi tiết nhỏ. Ở đây, chất keo dính đó cũng chính là hai nhân vật chính Yukiho và Ryoji.
Yukiho là một cô gái thoạt nhìn thanh cao nhưng thật chất trong lòng lại là vực sâu không đáy. Ryoji thì như một nhân ảnh không rõ hình hài, dù tồn tại dưới thân phận nào cuối cùng vẫn là một bóng ma lảng vảng đó đây. Thật ra, tôi đồng ý với lời nhận xét của vị thanh tra lão làng Sasagaki về hai con người này: Kể từ lúc đó, Yukiho không bao giờ không dùng gương mặt thật của mình đối diện với thế gian, còn Ryoji thì vẫn mãi luẩn quẩn trong đường ống thông gió chật hẹp. Tuổi thơ là cội rễ của một đời người, khi thiên đường đã biến thành ác ngục, kẻ bước ra từ đó cũng chẳng còn giữ được dòng máu nóng hay quả tim hồng.
Rồi đến cuối cùng,chúng ta chợt nhận ra hai đứa trẻ đó chính là hai con người tạo ra thứ bi kịch đang tồn tại . Kết thúc thật sự quá nhanh khiến người đọc không khỏi bỡ ngỡ,nhưng … có một cảm xúc rất lạ khi gấp cuốn sách dày hơn 600 trang này lại.